Blog

Phân tích vội vàng học sinh giỏi Xuân Diệu

Bài thơ “Vội Vàng” là một trong những tác phẩm nổi bật của Xuân Diệu, nói về chủ đề tình yêu và cuộc đời. Trong bài thơ, Xuân Diệu sử dụng một ngôn ngữ đầy cảm xúc và tình cảm để truyền tải thông điệp của mình. Hãy cùng loptiengtrungtaivinh.edu.vn phân tích vội vàng học sinh giỏi để tìm hiểu thông điệp nhà thơ Xuân Diệu muốn truyền tải.

Phân tích vội vàng học sinh giỏi nâng cao
Phân tích vội vàng học sinh giỏi nâng cao

Tìm hiểu tác giả, tác phẩm chuyên đề bồi dưỡng học sinh giỏi bài Vội vàng


Xuân Diệu (1916-1985) là một nhà thơ, nhà văn đương đại Việt Nam, tên khai sinh là Ngô Xuân Diệu. Ông sinh ra tại Can Lộc, Hà Tĩnh nhưng lớn lên với mẹ tại Quy Nhơn.

Năm 1937, Xuân Diệu đến Hà Nội học trường Luật và viết báo, là thành viên của Tự Lực Văn Đoàn. Sau đó, ông vào Mĩ Tho (nay là Tiền Giang) làm viên chức tham tá thương chánh.

Năm 1942, quay lại Hà Nội để sống bằng nghề viết văn. Năm 1944, Xuân Diệu tham gia phong trào Việt Minh và sau chiến tranh, ông trở về Hà Nội và tiếp tục hoạt động văn nghệ cách mạng.

Bài thơ Vội vàng của tác giả Xuân Diệu
Bài thơ Vội vàng của tác giả Xuân Diệu

Phong cách sáng tác của Xuân Diệu đã đem đến cho thơ ca đương đại một sức sống mới, một nguồn cảm xúc mới, và thể hiện một quan niệm sống mới. Ông là nhà thơ của tình yêu, mùa xuân và tuổi trẻ với giọng thơ sôi nổi, đắm say và yêu đời thắm thiết.

Các tác phẩm tiêu biểu của Xuân Diệu bao gồm “Thơ Thơ” (1938), “Gửi hương cho gió” (1945), “Riêng chung” (1960), và còn có các tác phẩm văn học khác.

Dàn ý Vội vàng chuyên đề học sinh giỏi


Mở bài

  1. Giới thiệu tác giả Xuân Diệu
  2. Giới thiệu tác phẩm Vội Vàng

Thân bài

A. Khái quát chung: 
1. Giới thiệu hoàn cảnh ra đời của tác phẩm
2. Nội dung chính của tác phẩm

B. Phân tích bài thơ
I. Niềm say đắm trước vẻ đẹp của mùa xuân trên trần thế 

  • Với những dòng thơ tường tận, nghệ thuật sử dụng ngôn ngữ, cấu trúc “tôi muốn”, giọng thơ sôi nổi, tác giả biểu thị mong muốn chiếm quyền về tạo hóa sống động, tha hồ và một mong muốn kỳ lạ để giữ lại hương vị, vẻ đẹp của cuộc đời, giữ thời gian để bất tử hóa sắc đẹp mùa xuân.
  • Mùa xuân hiển thị với vẻ đẹp mới mẻ, là một vẻ đẹp trong tự nhiên. Tất cả đều trong tình trạng tuyệt vời nhất và hạnh phúc: “Đây là tuần tháng của ong bướm”, “Đây là hoa của đồng xanh tươi”, “Đây là lá của cành tơ phơ phất”, tất cả rất tươi mới và chân thực. “Và đây là ánh sáng chớp hàng mi”, như ánh sáng từ đôi mắt của một cô gái khi nàng chớp hàng mi, tạo nên một vẻ đẹp trong tràn đầy yêu thương và tĩnh lặng. Kỹ thuật so sánh sự vô hình “tháng giêng ngon như một cặp môi gần” gợi sự quyến rũ, ngọt ngào và đắm say.
  • Hai câu thơ cuối giọng thơ lắng xuống, thi nhân đã bắt đầu phải vội vàng, đang trong hạnh phúc nhưng đã nhìn thấy được sự li biệt.

II. Nối tiết trước thời gian đang dần trôi qua 

  • Ba câu đầu: “Xuân đương đương tới” nghĩa là “mùa xuân đã qua”, “Xuân còn non” nghĩa là “mùa xuân còn non”, “Xuân hết” nghĩa là “tôi cũng đã mất”. Các nhà thơ xưa thường nhìn thời gian theo chu kỳ, còn Xuân Diệu xem thời gian như một dòng chảy không ngừng chuyển động. Anh nhận ra rằng khi mùa xuân của cuộc đời trôi qua thì cuộc sống cũng trôi đi và thanh xuân đó là quãng thời gian đẹp đẽ và ý nghĩa nhất của đời người, là sự phản ánh của một nhân sinh quan triết học.
  • Xuân Diệu ý thức được tính chất phù du của thời gian và cảm thấy nhớ nhung, xót xa. Anh tưởng tượng một cuộc chia tay đầy nước mắt và đau khổ, với mùi hương của tháng và năm hòa quyện vào nhau. “Hương tháng năm” là hình ảnh ẩn dụ cho sự chuyển biến của cảm xúc, thể hiện sự liên kết trong nhận thức. Cuộc chia tay này thấm vào vô hình, và khi mùa xuân qua đi, vạn vật từ cỏ cây đến con người đều bùi ngùi; sông núi “thì thầm tiễn biệt” và gió “rên rỉ”.

III. Khao khát sống mãnh liệt 

  • Giọng điệu than thở của nhà thơ đầy thiết tha, được tạo nên bởi những dòng cảm thán.
  • Nghệ thuật của đoạn thơ được thể hiện qua cách cấu tứ, cách chọn từ, nhịp điệu nhanh, mạnh tạo nên bởi cảm xúc liệt kê. Những động từ như “ôm”, “nói” thể hiện khát khao mãnh liệt và đam mê gắn kết với cuộc sống.
  • Nhà thơ tự xưng mình là “tôi” thể hiện khát vọng cá nhân mạnh mẽ, táo bạo và dũng cảm. Ở đây, nhà thơ dùng từ “ta” để mở rộng tấm lòng mình với thế giới và muôn loài. Điệp ngữ “hãy đi” mang đến cho bài thơ một nhịp điệu mới, khác với thơ cổ điển. Trong thơ cổ điển, từ ngữ thường rất chọn lọc, còn trong tác phẩm của Xuân Diệu lại lặp đi lặp lại từ ngữ. Có thể cảm nhận được rằng cảm xúc của nhà thơ đang trào dâng ngoài ngôn ngữ.
  • Nhịp điệu của bài thơ phản ánh nhịp sống và hành động nhanh chóng. Những hình ảnh trong bài thơ như gió thổi mây bay, bướm bay, cây cối, ánh nắng được miêu tả sinh động. Điệp ngữ “tôi muốn” thể hiện niềm khao khát cháy bỏng. Nhà thơ muốn tận hưởng cuộc sống và đánh giá cao giá trị của sự tồn tại trên thế giới.
  • Đối với Xuân Diệu, mùa xuân là một màu hồng ấm áp mà họ muốn nhấm nháp và tận hưởng một cách trọn vẹn nhất.

Kết bài

  • Khẳng định lại những thành công của Xuân Diệu trong bài thơ
  • Bài học rút ra

Phân tích bài thơ vội vàng học sinh giỏi



Bài thơ “Vội vàng” của Xuân Diệu là một trong những bài thơ bộc lộ rõ nhất về phong cách của tác giả. Nó cho chúng ta thấy cảm xúc vội vập của tuổi trẻ với cuộc đời. Xuân Diệu luôn tự nhiên, tràn đầy năng lượng và hoạt bát, với sự băn khoăn và rạo rực, khiến cho nỗi vui cũng như buồn trở nên nống nàn và tha thiết.

Thường được coi là, “Vội vàng” là bài thơ tốt nhất mô tả phong cách sống của Xuân Diệu. Nó có màu sắc tự nhiên và giống như một bản bài văn nghị luận. Trần gian trẻ tuổi rất đẹp, nhưng theo quy tắc của thời gian, chúng ta không thể giữ lấy nó. Vì thế, để sống một cuộc đời nhanh hơn, chúng ta cần phải sống vội vàng hơn trong mỗi giây, mỗi phút của cuộc đời.

Cụ thể hơn, bài thơ “Vội vàng” của Xuân Diệu bộc lộ sự hoảng sợ, sự đau đớn về sự trôi đi của thời gian và tuổi trẻ, nhưng cũng chứa đầy những hy vọng và niềm tin trong cuộc đời. Nó cho thấy rằng, dù tuổi trẻ trôi đi, nhưng chúng ta vẫn có thể giữ lấy những kỷ niệm và những gì từng tồn tại. Bằng cách sống vội vàng, ta có thể cảm nhận được sức mạnh và tình yêu của cuộc đời, và tận hưởng nó đến tối đa.

Tại sao phải để thời gian và tuổi trẻ trôi đi mà không có gì lại? Tại sao phải chấp nhận sự quẫn trọi của tạo hóa mà không có cách nào khác? Bằng cách sống vội vàng, bằng cách tận hưởng mỗi giây, mỗi phút của cuộc đời, ta có thể giữ lấy sự tước đoạt và giữ lấy sự tước đoạt của tạo hóa.

“Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất;

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.”

Xuân Diệu sử dụng những từ ngữ với một chất lượng cao cảm xúc và sự tuyên bố nghiêm tức để diễn tả niềm mong muốn của mình về sự sống tươi đẹp. Anh muốn chứng minh rằng sự sống tươi đẹp là một báu vật quý giá và phải được giữ vĩnh viễn. Sắc và hương đại diện cho những gì tạo hóa cung cấp cho con người và Xuân Diệu muốn chúng ta nắm chắc chúng và giữ nó trong cuộc đời của mình.

Sự cảm nhận của ong và bướm trở thành cảm nhận chung của người đọc, gắn liền với những kỷ niệm tươi đẹp và hạnh phúc trong tình yêu.

“Của ong bướm này đây tuần tháng mật:

“Tuần tháng mật” đã trở thành nơi đặc biệt trong trái tim của những người đọc, với một niềm tinh tế và tràn đầy tình cảm.

“Này đây hoa của đồng nội xanh rì”

Những bông hoa tươi sắc là một sự cảm nhận về sự tươi đẹp của mùa xuân. Nó cũng cho thấy sự già nua, tàn lụi của đồng nội đã trở lại để chào đón mùa xuân mới. Quan hệ sở hữu mới được tạo ra giữa mùa xuân và đồng nội, nhà thơ muốn chúng ta thấy đẹp đẽ của sự sống trần gian.

“Này đây là của cành tơ phơ phất”

“Của cành tơ phơ phất” đại diện cho sự tràn đầy tình yêu, sự dễ chịu, tươi sáng và tươi trẻ trong mối quan hệ lứa đôi. Lá cành tơ sẽ “phơ phất” trong gió, biểu lộ sự dễ chịu và hạnh phúc của quan hệ. Tổng quát, câu thơ này là một biểu tượng cho mối quan hệ lứa đôi mới, tràn đầy sức sống và hạnh phúc.

“Của yến anh này đây khúc tình si

Và này đây ánh sáng chớp hàng mi”

Và cuối cùng, “áng sáng chớp hàng mi” của dòng thơ cũng góp phần tạo nên sức hấp dẫn cho cảm giác yêu thương và sự tình nghĩa giữa cặp đôi. Đây là một bức tranh từng mảnh từng viên của tình yêu, với mỗi chi tiết đều mang lại một cảm giác sâu sắc và thật sự.

Khi ta hiểu rằng ánh sáng và hạnh phúc đến từ con người, chúng ta có thể trở thành những nguồn cảm hứng và niềm vui cho những người xung quanh. Con người là nguồn cảm hứng tuyệt vời và cốt lõi của cuộc sống, và ta cần nhớ điều đó mỗi ngày.

“Mỗi sáng sớm thần Vui hằng gõ cửa”.

Đây là một câu thơ rất tượng trưng cho sự tươi cải và tình yêu của mùa xuân, đặc biệt là tháng giêng. Sự mới mẻ và nồng nặc của mùa xuân giống như một cặp môi gần, kết hợp cùng những trải nghiệm tình cảm mới lạ và sáng tạo, tạo nên một tình yêu đầy hấp dẫn và gắn bó.

“Tháng giêng ngon như một cặp môi gần”

Đúng vậy! Tháng giêng được mô tả như một cặp môi gần giống như một sự khởi đầu tình cảm hạnh phúc và gần gừng. Nó giống như một cảm giác mới lạ, đầy sức sống và tinh thần. Nụ hôn đầu tiên trong một mối tình luôn là một khoảnh khắc đẹp nhất và đầy ân hậu, giống như một cặp môi gần trong tháng giêng.

“Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa”

Trong đó, “vội vàng một nữa” là một cảm nhận chán chường của tuổi trẻ về sự tự giới hạn và sự hội họa của một thế giới không hoàn hảo. Mặc dù tôi đang sống trong một khu vườn thiên đàng, tôi vẫn cảm thấy có một loại vội vàng, một loại thiếu sự tự do và sự linh hoạt. Cảm nhận này cho thấy tuổi trẻ đang tìm kiếm một sự tình yêu chân thành và một cuộc sống tự do hơn.

“Xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua

Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già”

Mùa xuân được xem là mùa sinh tồn và sự tái sinh, nhưng đồng thời cũng có thể mang lại nỗi buồn và tức giận cho một số người. Từ đó, các từ liên quan đến mùa xuân trong thơ đều cho thấy sự động viên của tâm trạng và cảm xúc của nhà thơ.

“Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất”

Đây là mối liên tưởng giữa tuổi trẻ và mùa xuân. Khi mùa xuân kết thúc, nó cũng có nghĩa là tuổi trẻ sẽ mất đi và người ta sẽ bước vào một giai đoạn mới trong cuộc đời. Đây là một nghĩa về thời gian và tuổi trẻ và cách nó giữ lại và mất đi trong cuộc đời.

Xuân Diệu tập trung vào ý nghĩa của tuổi trẻ trong cuộc đời con người, nhấn mạnh sức sống và tươi cười của tuổi trẻ, và cho rằng nếu tuổi trẻ mất, thì cuộc đời cũng sẽ mất đi ý nghĩa. Nhà thơ tạo ra một liên tưởng giữa mùa xuân và tuổi trẻ, trong đó mùa xuân được hiểu là sức sống tràn đầy và tươi sáng của thiên nhiên, còn tuổi trẻ là sức sống tràn đầy và tươi sáng của con người.

“Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,

Không cho dài thời trẻ của nhân gian;

Nói lam chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,

Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại”

Trong các câu thơ độc thoại, Xuân Diệu thể hiện sự thất vọng với tạo hóa, vì dù trời đất còn, nhưng tự mình đã mất đi tuổi trẻ, sức sống và tất cả những gì từng có. Nhà thơ cảm thấy bất lực và ganh tị với tạo hóa, nên có những câu thơ tràn đầy nỗi buồn và trầm lắng.

“Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, 

Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời”

Đó là sự tưởng tượng của Xuân Diệu về vườn địa đàng của quá khứ với những kỉ niệm xưa kia, một khu vực đầy hình ảnh, âm nhạc và hạnh phúc. Nhưng giờ đây, khi thời gian trôi qua, vẻ đẹp và niềm hạnh phúc đó đã trở nên xa xôi và tồn tại chỉ trong kỉ niệm của nhà thơ. Những câu thơ của Xuân Diệu tạo nên một bức tranh về sự tiếc nuối về thời gian trôi qua và sự biến mất của vẻ đẹp và hạnh phúc trong quá khứ.

Khi nói tới:

“Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi”

Ta nghĩ đến:

“Tháng giêng ngon như một cặp môi gần”.

“Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt”

Hai câu thơ này cho thấy sự tương phản giữa sự tự do và sự lo âu. Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi, nghĩa là nó tự do trong việc reo thi, nhưng cũng có một nỗi sợ mất tự do trong tương lai.

“Con gió xinh thì thào trong lá biếc,

Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?”

Tương phản với câu thơ:

“Này đây lá của cành tơ phơ phất”

Tương tự, giữa sự tự do và sự lo âu, có một cân bằng.

“Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,

Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?”

Gợi cho chúng ta những lời tình mênh mông của yến anh, khiến ta hoàn toàn tập trung vào tình cảm, mà không cảm thấy bận rộn với thời gian trôi qua xung quanh.

“Của yến anh này đây khúc tình si”

Cuộc đời giống như một chuyến du hành, gặp nhiều chia phôi và tiễn biệt. Những điều này khiến ta cảm nhận được sự tàn sắp sửa của thời gian. Những kỉ niệm tuổi trẻ đã rụt đi, bị đè bẹp bởi nỗi buồn và đau khổ, khiến ta cảm thấy hoảng hốt.

“Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…”

Thơ nói đến sự vô vọng và bi quan tuyệt đối, nhưng nhà thơ đã tìm ra một cách chống lại sức mạnh giới hạn của thời gian. Đó là:

“Mau đi thôi! Mùa xuân chưa ngả chiều hôm”.

Đây là giải pháp tối ưu để sử dụng thời gian hạn hẹp mà không làm thay đổi thế gian. “Sống vội vàng” nghĩa là sống một cuộc đời tốt đẹp hơn, tự chủ động tận hưởng những điều tốt đẹp mà Tạo Hóa đã ban tặng. “Sống vội vàng” cũng có nghĩa là tăng tốc độ cho những giấc mơ trẻ trung trong giọt máu của tuổi trẻ.

Thay vì tuyên bố “Tôi muốn tắt…” hoặc “Tôi muốn buộc…” như trong phần đầu, ở đây tác giả dùng “ta” để mở rộng ước mơ của mình: “Ta muốn ôm…”

“Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn:

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng,

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,

Cho no nê thanh sắc của thời tươi”

Bắt đầu với một muốn ôm, kết thúc với một hành động bạo liệt, trình tự nổi bật sự muốn riết, say đắm trong chuếnh choáng hởi của tình yêu, muốn thu cả tinh hoa đất trời trong một nụ hôn. Cuối cùng, tận hưởng mùa xuân của trần gian bằng một tuyên ngôn khoan nhượng.

Xuân Diệu gợi ý rằng chúng ta nên tìm cách hòa nhập với trần gian, với những gì Tạo Hóa đã tặng cho chúng ta. Chúng ta không chỉ nên quan sát chúng, mà còn phải tìm cách sống cùng với chúng. Hãy tận hưởng mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời, chứ không nên chuẩn bị quá kỹ và chờ đợi một tương lai tốt đẹp.

Bài mẫu phân tích vội vàng 10 câu cuối học sinh giỏi


Thời gian chẳng bao giờ trừng phạt con người, mặc dù ta chỉ là một cá thể nhỏ bé nhưng ước mơ của ta vẫn lớn lao. Càng yêu đời và con người, ta càng bị phẫn nộ với những qui tắc độc đáo của tạo hóa. Xuân Diệu là một nhà thơ mới với một quan điểm tinh tế và một trái tim dễ khiếp sợ. Anh ta không bao giờ quên để suy nghĩ về sự trôi chảy của thời gian và tuổi trẻ. Đó là lý do tại sao anh ta luôn sống vội vàng, tận hưởng mỗi phút giây và yêu đắm say. Bài thơ “Vội Vàng” được coi là một sứ giả sống của Xuân Diệu và cũng là một tác phẩm cho thấy sự quyết tâm và sáng tạo trong cái tôi của anh ta. Cuối cùng, những dòng thơ cuối cùng với sức mạnh và tốc độ nhanh chóng chứng tỏ một kết luận cho sức sống vội vàng của anh.

“Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng,

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi;

– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”

Ông hoàng thơ tình Xuân Diệu từng mong muốn sống cuộc đời nhanh chóng và đầy tràn đầy niềm sống. Trong khổ thơ đầu và giữa bài thơ, tình yêu mãnh liệt kết hợp với sự nuối tiếc về sự chia lìa đã được trình bày. Tuy nhiên, đoạn cuối bài thơ là câu trả lời cho câu hỏi về sự sống nhanh và đầy tràn đầy niềm sống. Từ “mau đi thôi” được sử dụng như một lời mời dẫn, khi tác giả nhận ra rằng còn có thể yêu thương và sống trọn vẹn với tuổi trẻ cho đến cuối cùng. “Mùa chưa ngả chiều hôm”, tuổi trẻ vẫn còn đủ, nếu còn tình yêu thật sự, tại sao phải suy nghĩ quá nhiều về sự chia lìa và mất đi niềm vui hiện tại? Vì vậy, Xuân Diệu đã trở nên sức sống và giọng điệu thơ trở lại với sự nồng nhiệt và tình yêu.

Cụm từ ‘ta muốn’ tạo nên cấu trúc nhất quán, thôi thúc con người hãy trân trọng tuổi trẻ, làm những việc chỉ tuổi trẻ mới làm được và hơn hết là say sưa với tình yêu thiên nhiên, yêu mùa xuân. Ngoài ra, các động từ như ‘hug’, ‘clling’, ‘revel’, ’embrace’, ‘bite’ diễn tả cảm xúc dâng trào và khao khát được tận hưởng trọn vẹn. Những động từ này thể hiện sự tiến triển rõ rệt trong mong muốn. Lúc đầu chỉ là một cái ôm nhẹ nhàng, nhưng khi khát chưa đủ, phải ôm chặt mới cảm nhận được tình yêu, càng đến gần, nhà thơ càng say sưa, ôm lấy, hút lấy mọi thứ vào mình và cuối cùng, hành động mạnh nhất là cắn, như muốn chiếm hữu. nó như của riêng họ.

Trong các câu thơ tiếp theo, Xuân Diệu sử dụng điệp từ và tính từ “no nê, chếnh choáng, đã đầy” để diễn tả tâm trạng của một người, khi họ hòa mình vào thiên nhiên và cuộc sống. Tâm hồn của họ không chỉ đủ mà còn đầy tình yêu. Sự cộng hưởng của điệp từ “và” tạo nên sự rộng rãi và toàn diện như vòng tay muốn ôm trọn mọi thứ. Bài thơ kết thúc với sự hóa thân từ “tôi” cá nhân thành “ta” chung. Nhà thơ từ những khát vọng riêng tư vươn lên thành mong muốn sông đẹp và cống hiến với vũ trụ và đất trời. “Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào người” là một câu thơ mới lạ và táo bạo. Việc biểu lộ cảm xúc qua hành động cũng là điều hợp lý trong trái tim của một nhà thơ yêu điên cuồng.

Cuối cùng của bài thơ được kết thúc bằng những sự tạo hóa độc đáo trong việc sử dụng từ và cách viết câu. Xuân Diệu với quan điểm về cuộc sống trẻ trung và tức thì cũng chính là quan điểm chung của những người trẻ: sống là phải biết tận hưởng, yêu cuộc đời nhưng cũng phải biết trân trọng và tôn vinh những điều tốt đẹp mà cuộc đời ban tặng.

Phân tích bài thơ vội vàng học sinh giỏi
Phân tích bài thơ vội vàng học sinh giỏi

Video hướng dẫn phân tích bài thơ vội vàng học sinh giỏi của Xuân Diệu

Trên là văn mẫu phân tích bài thơ vội vàng học sinh giỏi cho bạn tham khảo. Chúc bạn thi tốt!

Andrew White

Hello, I'm Andrew White, specializing in production management and manufacturing processes. With a focus on efficiency and quality, I work to streamline operations and optimize production workflows.

Related Articles

Back to top button